Gia dinh Dang Chi Binh |

|
CHỈ GỌI BẰNG CHÚ
Dặng
Chí B́nh.
Dù tôi đă
viết xong Thép Đen, nhưng vẫn chưa phải là "nhà văn". Bởi v́, tôi chỉ có
thể viết ra những sự việc tôi đă nghe, nh́n thấy và trải qua mà thôi.
Để được tham dự Đại Hội 16, khóa 11 Đồng Tiến tại
CA ngày 28-10-2007. Vợ chồng tôi xốn xang, chuẩn bị thu xếp gia đ́nh. Cuối
cùng, phải để 4 con nhỏ, tuổi từ 11 đến 13 lại nhà (tự take care)
tại Dorchester, Boston. Rồi 2 lần đài SBTN xin phỏng
vấn tại CA, và sau đấy độc giả ở nhiều tiểu bang thương
mến, gọi mua sách và MP3 đọc truyện TĐ. Trong đó có một anh là Đ. Q. Hạnh
65 tuổi, ở PA. Sau nhiều trao đổi, hàn huyên nghĩa t́nh của những người
con cùng một mẹ Việt Nam, trên xứ người, Hạnh đă coi tôi như một
người anh, v́ tôi đă 75 tuổi. Chú Hạnh nói, quá nhiều bận bịu nên không có thời
gian đọc sách, nên chỉ xin mua 3 đĩa MP3, do Trần Nam đọc TĐ, sau này sẽ
mua sách. Tối thứ Năm tuần trước (6/12/07) chú Hạnh
phone nói: - Anh ơi ! Vợ chồng thằng con trai thứ hai
(41 tuổi) ở AZ về thăm chúng em. Khi biết em đă quen tác giả Thép Đen, nó kêu
"Chúa ơi ! Con đă nhờ t́m "ổng" hơn một năm rồi, mà chịu chết ! Con
đă nghe Thép Đen nhiều lần. Nghe đi, nghe lại trong xe, ông ấy là "thần
tượng" của con. Ba cho con chào ông ấy một lần ?
Tôi đă sôi nổi trả lời chú Hạnh: - Loại tuổi
anh và em c̣n khắc khoải, quan tâm đến chuyện đă qua của quê hương, dân
tộc cũng đáng qúy rồi; nhưng với lớp trẻ (càng nhỏ, càng qúy)
c̣n để ư t́m hiểu về Thép Đen. Có nghĩa, các cháu c̣n chưa quên nguồn gốc
tổ tiên Việt. Đó là tiên đồ của dân tộc, niềm tự hào hănh diện
của chúng ta. Anh rất hân hạnh được tiếp chuyện với cháu.
Và tôi với thằng cháu: Đ. Q. Việt đă say sưa chuyện tṛ. Cuối cùng, cháu Việt
đă cao giọng nói như khẳng định: - Chú B́nh ơi
! Vợ chồng cháu sẽ gặp chú một ngày gần đây !
Ông bố nghe thế, quay lại quát ầm lên: - Mày hỗn
! Ông B́nh như anh của tao, vậy mày phải gọi là "bác" chứ !
Tôi lắng nghe, và cháu Việt đă dơng dạc trả lời bố cháu:
- Không được ! Chú B́nh là người đă hiến dâng hết tuổi trẻ cho quê
hương. Chú ấy dám nói lên sự thật, cả những cái sai kém, cái dốt của
chú ấy. Con không muốn gọi chú ấy là "bác" v́ lẫn với một người, con
khinh ghét là Hồ Chí Minh. Ông ta là một người lừa dối, nói láo. Ông ta nói là không có
vợ con. Thực tế, ngày nay cả thế giới đều biết: Ông ta có bao nhiêu vợ,
con ? Ông ta nói, ông ta yêu dân, yêu nước. Một người không bao giờ nói đến gia
đ́nh, bố mẹ, anh em, họ hàng của ḿnh, th́ người đó làm sao yêu nước
được? V́ thế, con chỉ gọi là "chú" B́nh mà thôi !
DCB. .
|