LỜI CUỐI VỚI NHAU.
Đồng Tiến Lưu Ngọc Bích.
Nhân chuyến
trở lại quê hương để giải quyết một số vấn đề gia
đ́nh, khi về tới Đất Nước Việt-Nam thân yêu mà ḿnh đă được
sinh ra nuôi dưỡng, giáo dục và lớn lên, ôi biết bao kỷ niệm thân thương
đáng ghi nhớ, đặc biệt là những người thân thương đă gắn
bó với nhau trong cuộc sống.
Nhưng v́ một phần
v́ tuổi già sức yếu, anh em, bạn hữu th́ mỗi người mỗi nơi, phương
tiện di chuyển th́ không có, hơn nữa đường
xá Saigon xe cộ giao thông thật không c̣n tổ chức và qúa nhiều nên người viết
đă dùng điện thoại và thư để mời tất cả những bà con thân thuộc
và bạn hữu đến một địa điểm nào đó để họp mặt
và tâm sự.
Trong số các bạn hữu thân
thương nhất phải kể là các bạn “Đồng Tiến” khóa 11 SQTB/Thủ-Đức,
trong đó có cả các chị mà bạn của chúng ta đă nằm xuống.
Trong phần chào mừng, người
viết cũng đă trân trọng giới thiệu gia đ́nh “Đồng Tiến”
trước các gia đ́nh thông gia, khu xóm và cùng với gia đ́nh Lưu và Đoàn đó là họ
hàng bên người viết và bà xă. Người viết dă
giới thiệu đây là Gia Đ́nh “Đồng Tiến” mà anh em chúng tôi từ bốn
phương trời gặp nhau từ năm 1960 đến nay. (47 năm) đă từng vui
buồn, vinh nhục có nhau. Đă từng uống chung với nhau cùng ly cafée đen, hút chung
nhau một điếu thuốc lá. v.v…
Tiếp đến là Anh Nguyễn-Văn-Nết
cũng đại d́ện cho các bạn Đồng Tiến” ở Việt-Nam ngỏ lời
chào các ban và gia đ́nh người viết đồng thời chị Nguyễn-Văn-Nết đă trao tặng bà xă ḿnh lẵng
hoa tươi thắm để nói nên t́nh nghĩa của “Đồng Tiến”
tuy thời gian quá xa, và không gian xa cách, nhưng lúc nào cũng
thắm tươi.
Ngoài ra anh Nết và số anh khác cũng
muốn nhân dịp này nhờ minh gióng lên tiếng nới về hoàn cảnh sống của
các bạn ta bên quê nhà gặp nhiều khó khăn. Chẳng hạn như Anh Sự lúc này bị
bệnh tiểu đường ngày phải chích 2 lần insuline mỗi lần 20 unit, chân bị
biến chứng sưng phù ngôi xe lăn, nhưng chân phải để lên cao cho nước
khỏi sưng lên,
Lê-Văn-nghiệp liệt nửa người phải năm một chỗ, Nguyễn-Văn-Th́nh
bị thương đầu nên nhiều lúc như người mất trí, Lê-Văn-Vang thi
bệnh pakisson, tay chân lúc nào cũng run lẩy bẩy. C̣n Nêt chi hội trưởng th́ tắc
ngẽn nhánh vành mạch. nhồi máu cơ tim v.v.. Tóm lại ban nào cũng than là khó khắn,
khả năng người viết cũng chẳng khấm khá
ǵ, nên như muối bỏ bể.
Ngoài ra có bạn nhà giáo c̣n tặng ḿnh cuốn
sách “Phúc Họa từ đâu đến” ?
Và có ư muốn gởi gắm ḿnh hăy dùng tiếng nói để về bên này nói lên tiếng nói có ư nghĩa, xây dựng.
V́ vậy người viết không phải
là một nhà văn, hay thi sĩ, học hành thời chiến chưa được là bao nhưng
đă theo tiếng gọi của Tổ Quốc gia nhập khóa 11 SQTB/Thủ Đức.
người viết cũng xin được nói thêm tuy là được gọi là đồng môn, đồng khóa thật, nhưng người
viết chỉ đáng là học tṛ của các bạn đồng khóa
mà thôi. Tuy nhiên cũng cảm nhận
được đâu là văn chương có văn hóa và đâu
là văn chương vô văn hóa. Đáng được lưu trữ để học hỏi
hay phải dấu đi v́ thiếu văn hóa. Vậy nếu có những thiếu sót nào, hoặc
là qúa tệ trong văn chương chữ nghĩa, đó là ngoài ư muốn, ước mong quư
anh lấy t́nh huynh đệ chi binh mà thông cảm cho. (Xin đừng chửi là H.T.H.C mà đau ḷng).
Người
viết cũng xin mượn lời của người :
“Những lời nói bập bẹ đầu tiên của một đứa bé khiến
cho con tim của mọi người trong gia đ́nh tràn ngập vui sướng. Những lời
cuối cùng của một người hấp hối được giữ ǵn, ghi nhớ
như lời trối trăn, như một kỷ niệm quư báu được cất giữ
trong chiếc rương tâm khảm của chúng ta”
(Gabriele Adani)
Qủa thực lời nói không những
cực kỳ qúy giá, mà c̣n vô cùng cần thiết cho đời sống làm người của
chúng ta.Không gian thi qúa bao la, con người không đáng là hạt bụi bé nhỏ. V́ vậy
người viết không giám nêu ra tư tưởng và quan niệm của ḿnh, mà chỉ là
học hỏi nơi người, nêu ra những điều mà ḿnh cảm thấy nhận
thấy hữu ích cho bản thân và những bạn bè thân
quen rút ra được một sự lợi ích nào dó.
Ngược lại, có những người
luôn nghĩ ḿnh là cái rốn của vũ trụ, tư tưởng
của những người khác chỉ là mảnh trời nhỏ bằng cái bát (Ếch ngồi
đáy giếng)
Thật vậy,
ngôn ngữ là kho tàng văn hóa của loài người. Là gạch nối giữa các thế
hệ, các quốc gia và các dân tộc. Ngôn ngữ là phuơng tiện truyền thông, giao tiếp.
Tuy nhiên, những ǵ quư gía thường
rất khó giữ ǵn. Lời nói là một con dao hai lưỡi, chúng đem lại họa hay
phúc, nụ cười hay nước mắt, Tuỳ cách chúng ta sử dụng. Ngôn từ có
thể đem lại PHÚC hay giáng HỌA cho nhau.
Trước cái “Ân và Oán” của ngôn
từ, ai dám nói rằng ḿnh không vấp váp ? Ư thức được điều này hy vọng
lời nói của ḿnh thêm PHÚC và bớt HỌA, tăng ńềm vui và và bớt khổ sầu..
Lời PHÚC được nói ra như
gieo rắc hoa thơm
Lời HỌA là nọc độc, gieo
rắc đau thương, hủy diệt.
E rằng trong tập san số 44 tới có
nhiều tin tức và h́nh ảnh của ngày đại hội
lần thứ 16 tai Nam California, nên người viết xin tạm kết thúc với lời
kết qua bài thơ được trích trong tập thơ Hoa Dại là
HỌA – PHÚC
Họa là lời xúc phạm. hạ giá
nhau
Phúc
là lời cảm thương những lúc ḷng đau
Họa là lời đưa đên bỏ cuộc, nản ḷng.
Phúc là lời thừa nhận những thiện chí bên trong.
Họa là lời vu vạ, phê phán chỉ trích
Phúc
là những lời động viên, khuyến khích,
Họa
là phao tin độc, huỷ hoại thanh danh,
Phúc
là lời ân cần nâng đỡ kẻ hèn yếu mong manh.
Họa
là lời làm lung lạc ḷng tự tin,
Phúc
là lời xây dựng, làm sống lại niềm tin.
Họa là lời nói xoi mói, là tiếng
nói huỷ diệt,
Phúc
là lời thúc đẩy hăng say trong công việc.
Họa là lời miệt thị, khinh
khi,
Phúc
là lời mở lối, trải rộng ḷng từ bi.
Họa là lời chất vấn hạch
hỏi,
Phúc
là lời an ủi những lúc mệt mỏi.
Họa là lời làm người khác thấy ḿnh không đáng chi,
Phúc
là lời làm người khác thấy ḿnh có giá trị.
Họa là lời làm đau ḷng măi không
quên,
Phúc
là lời gây phấn khởi, thêm năng lực, giúp lón lên.
---
(Xin
mượn bài thơ của nhà giáo Trần-Thị-Giồng, trích trong Hoa Dại)
Qủa thật, nếu chúng ta có cái tâm thiện như bài thơ trên chắc chúng ta có thể nói câu
:
“Ngẩng
mặt nh́n trời không hổ thẹn
Ngó qua đồng đội chẳng hổ
ngươi”
Và cũng xin mượn ư của bài “Hăy đến
với nhau” của bản tin đặc biệt “Đồng
Tiến” là tuổi thọ con người được tính qua
công thức :
-NĂM
năm, SÁU tháng, BẢY ngày, TÁM giờ, CHÍN phút, MỘT TRĂM giây. V́ vậy đa số anh
em chúng ta đều năm trong tuổi Thất thập cổ lai hy, Nghĩa là cuộc sống
của chúng ta chỉ c̣n được tính bằng ngày. Ước mong mỗi người
nên chuẩn bị cho ngày mai một chút hương thơm đó PHÚC.
Mặc dù nói ra chỉ để mà nói : Nhưng thà rằng “thắp lên một ngọn
nến, C̣n hơn ngôi mà nguyền rủa bóng tối”
“T́nh Đồng Tiến Thân Ái”
Đính
kèm : Một số h́nh ảnh ghi lại các anh chi “Đồng
Tiến” bên quê nhà.
Houston, ngày về tới 9 tháng 10 năm 2007
Ngoc Bích.