Chuyện T́nh Đồng Tiến
Trần Nam Định (Tạp ghi)
Nhân
đọc bài “ Chào mừng exness website Diễn Đàn Đồng Tiến…” trên website
Diễn Đàn Đồng Tiến nên nảy sinh ra một ư nghĩ vui vui là ghi lại theo trí
nhớ một thư t́nh cũa một Sĩ Quan ,tốt nghiệp khóa 1 Trường Sĩ
Quan Trừ Bị Bắc Việt mà người viết đă được đọc trong
Nội San của khóa phát hành nhân ngày ra trường vào khoảng cuối năm 1952 tại
Tỉnh Nam-Định Bắc phần Việt Nam . Cũng xin thưa rằng sau Khóa 1 Trường Sĩ Quan Trừ
Bị Bắc Việt được chuyển vào Thủ Đức và được cải
tên thành Liên Trường Vơ Khoa Thủ Đức , tiếp tục nhiệm vụ đào tạo
Sĩ Quan Trừ Bị cho Quân Lực Việt Nam Cộng
Ḥa . Ghi lại theo trí nhớ và lại để vào Mục Chuyện T́nh Đồng Tiến
là một cố gắng của người viết muốn đưa ra “ một cái nh́n
“ về một trạng thái tinh thần của “ T́nh Yêu “ ,cũng như tâm trạng
“T́nh Yêu” của những người trai mang dấu
ấn chiến tranh khi nhập ngũ (từ Sĩ Quan trừ
bị khoá 1 đến Sĩ Quan trừ bị khoá 11 ) ,họ đă trân trọng t́nh yêu của
họ như thế nào . Rất mong được sự hưởng ứng của các bạn
góp ư thêm về “Những Chuyện T́nh Đồng Tiến…”mà các bạn đă
đọc trên Tập San Đồng Tiến của chúng ta
những năm qua.Trong tinh thần ấy,xin mời các bạn ….
Nam Định ngày….tháng…năm 1952.
Em yêu dấu,
Hôm nay gió heo may ngừng thổi,những hàng cây trước
trại binh bẽ bàng gục đầu ch́m lặng dưới tia nắng xuyên khoai ác liệt
cùa một buổi chiều.Ḷng anh trống trải hiu quạnh qúa,cái bâng khuâng của người
và của vật ch́m đi,h́nh ảnh dang nhap exness em hiện ra với anh để đè nén muôn cái âm thầm
và dâng lên anh một khúc nhạc yêu đương cuồng nhiệt . Anh như thấy bàn tay
nơn nà của em cửi balô và súng sau một buổi hành quân mệt nhọc .Cầm bút anh linh
cảm đôi ḍng, đặt lên g̣ má núm hồng của
em một ngàn cái hôn,gửi nơi làn tóc của vợ hiền những cảm xúc nồng nàn
và tŕu mến,và đáng yêu .
Bước chân của anh đă gơ nhịp trên
vỉa hè Hà Thành hoa lệ nay,trong ánh sáng xanh đỏ triền miên này ,với chiếc áo chemise
caraux đội lốt cao bồi tài tử… hết thảy
họ đều vô tư với chiến cuộc,với những người khoác áo chiến
bào…
Và bây giờ xin mời qúy bạn đọc tiếp …”chuyện t́nh” của
một Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức Khoá 11.Liên trường Vơ Khoa Thủ Đức.
Tạp ghi Chuyện T́nh Đồng Tiến.
(Trích bài này từ Tập San Đồng Tiến,số
26,phát hành ngày 1 tháng 4 năm 2001)
Như phần
mở đầu của mục Tap Ghi Chuyện T́nh Đồng Tiến kỳ trước,
người viết đă t́nh exness la gi nguyện trải dài một phần tâm sự của ḿnh, đă
bắt đầu “tạp ghi”cái tâm tư của ḿnh liên hệ đến đại
gia đ́ng Đồng Tiến. Mấy tuần sau khi Đặc San phát hành, người viết
đă nhận được khá nhiều lời thăm hỏi
rất thú vị của các bạn Đồng Tiến và hứa hẹn sẽ đóng góp”tâm
t́nh”của ḿnh trong mục tạp ghi này để gọi là góp nhặt thêm niềm tin
vui cho đại gia đ́nh Đồng Tiến chúng ta. Điều
làm người viết thật sự xúc động là ư kiến của một bạn về
môt bài viết đă đăng trong đặc san số vừa qua của chị Trần văn
Mừng khi đề cập đến buổi lễ vinh danh các nàng dâu Đồng Tiến
trong kỳ đại hội 9 vừa qua.Chị than phiền là “Vinh Danh” hay “Phát
Qùa”sau khi đă sơ lược tŕnh bày diễn tiến buổi lễ và chị đă
“thất vọng “ vô cùng !
Ư kiến của một bạn mà người viết nêu trên đă làm người viết
xúc động là bạn ấy”than phiền” sao lại đăng bài đó lên báo công
khai làm chi ! Sao không “họp”lại với nhau để sửa chữa !...
Bạn ơi ! có lỗi th́ phải nhận.Bởi v́ chúng ta cùng một gia đ́nh mà…Không
lẽ đến giờ phút này mà các anh không dám nhận sự sai sót của ḿnh trước
chị em chúng tôi hay sao ?..
Đó , bạn thấy chưa ! rơ ràng là chúng ta có sai sót , chúng ta đáng trách thế nên
thái độ của chúng ta , tối thiểu trong những ngày đầu tiên ấy là phải
biết chấp nhận sự sai sót của ḿnh ; phải biết “ăn năn” để
làm tốt cho lần sau và hành động tức khắc biểu lộ tâm t́nh ấy của
chúng ta là công khai in nguyên văn lời than phiền ấy trong niềm hy vọng giải đi
được phần nào “ sự thất vọng vô cùng “.
Bản chất của những người đàn bà Việt Nam h́nh như sinh ra làm phận đàn bà là đă tự chấp
nhận sự thua thiệt với chồng con . Họ lúc nào cũng h́nh như sẵn sàng hy
sinh , sẵn sàng thua kém mặc dù họ có rất nhiều khả năng hơn chồng …Và
đối với đại gia đ́nh Đồng Tiến chúng ta , những nàng dâu Đồng
Tiến ấy đă thể hiện những đức tính đáng yêu ấy một cách triệt
để tuyệt vời ! Xin cám ơn Tṛi Đất , xin cám ơn Đời đă cho anh
em Đồng Tiến chúng ta những tinh hoa tuyệt đỉnh ấy ; thiếu họ anh
em chúng ta chắc sẽ không được ǵ đáng kể . Thiếu họ , chắc chắn
anh em Đồng Tiến chúng ta sẽ không thể có ngày hôm nay , nở mày, nở mặt,với
đời , với người…Hỡi càc anh em Đồng Tiến , chúng ta phải biết
trân qúi trước những hành động “ t́nh nguyện thua thiệt “ của các
chị . Chúng ta phải biết cái “ gía trị của sự tinh nguyện thua thiệt
ấy” , v́ đó chính là hành trang chúng ta làm thành…Những chuyện t́nh Đồng Tiến
!.
Nhớ lại là khoảng hai năm trước
đây , nhân ngày họp mặt Tân Niên Kỷ Măo của Chi Hội Nam Cali anh Tống Văn Khánh
đă tâm t́nh rằng ….” T́nh đồng khoá và hai chữ Đồng Tiến đă
tác động xâu sắc và ảnh hưởng rất tốt đẹp ,thật kết qủa
sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi trong trại tù Cộng Sản Việt Nam,cùng một số phận
, hoàn cảnh tù đày cực khổ , bị áp bức , mất hết tất cả những
ǵ gọi là quyền sống , quyền làm người. Anh em chúng ta ,từng ba ,bốn người
cùng khóa 11 Đồng Tiến đă gặp lại nhau , sống chung vơí nhau trong một
trại tù và chúng ta đă thể hiện cái vốn quí báu
của Đồng Tiến qua những lúc hết sức ngặt nghèo nhất …nuoi nấng
săn sóc nhau qua những “ trận “ bệnh hoạn, những trận sốt rét hành
hạ thân thể rất tàn nhẫn (thập tử nhất sinh ). Nhịn cho nhau những viên
thuốc Fansida quí báu ,cứu cho nhau những chai nước biển của vợ con đem
đến để pḥng thân khi nguy biến . Nhịn cho nhau từng muỗng đường,những
thức ăn bồi bổ cần kíp khi kiệt sức . Có anh Đồng Tiến đă bẫy
được chim cút, gà rừng lúc đi lao động ,
đă giấu diếm đem về nuôi bạn lúc qúa đau
yếu…
Làm sao anh em Đồng Tiến quên được khi chúng ta tuy nghèo , nhưng vẫn cố
gắng cùng nhau góp lại, người một ngàn , năm ngàn hay mười ngàn (khoảng
1989) để có một số vốn gần năm mươi ngàn để giúp bạn ḿnh
có tiền làm ăn sinh sống nuôi gia đ́nh . Làm sao chúng ta quên được một nghĩa
cử Đồng Tiến đă đem bạn ḿnh về giúp cho công ăn việc làm tại
cơ sở nhà ḿnh . Hay tự tay trao cho bạn số vốn lớn để lấy hàng
về bán lại cho ḿnh . Hay đă gưỉ về hai ba trăm mỹ kim để bạn
ḿnh có tiền lo dịch vụ HO…” (1)
Chỉ đọc lại một đoạn ngắn , giăi bày tâm sự của anh Tống
Văn Khánh , hẳn chúng ta cũng đă h́nh dung được cả một trùng điệp
h́nh ảnh thân thương đùm bọc che chở cho nhau của những người chỉ
mới v́ t́nh đồng khóa . Ngay từ trong thời gian tù tội , đến khi ra tù , đến
khi xoay xở kiếm tiền sao cho có đủ để nạp vào hồ sơ đi HO đi
Mỹ ; đến khi đă đến Mỹ phải lo t́m công ăn việc làm để
lo cho gia đ́nh , tôi thấy tất cả lại cũng chỉ có Đồng Tiến là lo
cho nhau chân t́nh mà thôi ! Tôi cũng biết rằng những chuyện mà tôi vừa nói ra , vừa
trích dẫn ra đă là chuyện cũ thuộc về dĩ văng , thế nhưng tôi thấy
tôi càng vẫn muốn nhắc lại , viết lại , kể lại ngay cả cho vợ
con tôi nghe là v́ tôi tin rằng sự thật ấy sẽ không bao giờ thay đổi được
, cũng như sự thật là chúng ta cùng khóa với nhau
cũng không thể thay đởi được . Và nhũng thứ không thể thay đổi được ấy phải được phối hợp
với nhau , phải “theo”chúng ta cho đến cuối cuộc hành tŕnh !
Cũng như nhũng trăn trở , xót xa , cô đơn , tủỉ nhục mà nhiều
Nàng Dâu Đồng Tiến của chúng ta đă phải lănh chịu trong khi chồng đi tù
. Tôi cũng muốn nhân đây nêu lên trường hợp Nàng Dâu Đồng Tiến Tràn Văn
Mừng khi đến thăm nuôi chồng tại khám lớn
Cần Thơ “mới vỡ lẽ “ ra là chồng ḿnh và các anh em tù nhân khác đă được
chuyển trại . “Thẫn thờ gĩa từ khám lớn Cần Thơ trở về
Long Xuyên , nàng dâu Đồng Tiến Trần văn Mừng lại cũng thẫn thờ dắt
đàn con dại đi về quê tránh nạn kinh tế mới “. Năm tháng dài trôi qua ,
và vẫn bốn mùa đợi mong tin chồng , nàng dâu Đồng Tiến trân qúi ấy đă
không đánh mất ư chí , đă không bỏ rơi hy vọng , để nhủ long rằng
:
“Trời đă vào đông anh biết không ?
Bốn mùa em vẫn đợi chờ mong
Bóng người đă khuất trong lao lư
Em vẫn chờ anh đến bạc đầu !...”
###
Nhũng
lần ghé thăm Tiểu Bang Texas có lẽ
là những lần làm cho người viết Tạp Ghi này nhớ đến nhiều chuyện
vui vui trong cuộc đời Đồng Tiến . Tù lần đầu gặp lại Vũ
Văn An và nàng dâu Đồng Tiến của anh tại nhà , đến những lần đi
ăn tiệm chung , hỏi han nhau về sinh hoạt gia đ́nh , đến lần gặp
lại Dương văn Hưng hẹn nhau đi ăn phở , đến lần gặp
lại Nguyễn văn Maĩ cũng lại hẹn nhau đi ăn phở uống cà phê ,
nhưng lần hẹn nào th́ người viết cũng đến cũng đến chỗ
hẹn “hơi trễ”! Thế nhưng lần nào Dương văn Hưng cũng
như Nguyễn văn Maĩ đều vẫn ngồi chờ và đă phải “ăn
trước ,xong lâu rồi “ các bạn ta đều cùng hỏi “không quen ,lái xe lạc
hả ? “ nhưng thật ra là v́ lu bu quá
, lại vừa dùng dằng chơi vơí cháu ngọai nên đă trễ hẹn đấy thôi
. Cả hai lần gặp lại hai Đồng Tiến đều được đăi ăn
phở và uống cà phê sữa đá tuyệt vời ! Cái t́nh thân thương quyến luyến
của Đồng Tiến h́nh như đă quyện vào những tô phở , những ly cà phê
sữa đá ,nên hương vị ấy đă tô thêm nét đậm đà cho t́nh chiến hưũ
anh em . Lần lái xe đi Houston th́ gặp khá
đông anh em Đồng Tiến ḿnh . Nào là anh chị Lâm gia Kinh , anh chị Trần công Minh
,anh chị Ngô thành Đặng , Phan văn Tranh….nhưng chỉ mấy tháng sau khi trở lại Houston một lần nữa th́ anh Trần công Minh đă vĩnh
viễn ra đi.Trở lại một lần nữa sẽ chỉ c̣n được nh́n thấy bài vị của anh mà thôi !..
Dù rằng đă đi nhiều nơi , đến nhiều thành phố , nhưng như
trên đă nói , có lẽ Texas với Dallas Forworth , với Houston , với Austin …đă để lại cho người viết nhiều
ấn tượng đáng ghi nhớ và dĩ nhiên cần được trở lại nhiều
lần . Đại hội truyền thống kỳ 10 lần này đă dự trù được
tổ chức tai Houston vào ngày thứ bẩy 27 tháng 10 năm 2001 chắc chắn sẽ là ngày
tươi đẹp nhất mà người viết hy vọng sẽ tham dự cùng với
thế hệ thứ hai,thứ ba của ḿnh .
Vẫn cần phải viết thêm về anh Trần công Minh và lần vợ chồng
người viết được anh Ngô thành Đặng , Lâm gia Kinh đưa đến
nhà thăm anh chị Minh được gặp cụ bà thân mẫu chị Minh , em trai chị
Minh , lần này là vào dịp Tết âm lịch nên chị Minh
đă mang nhiều đồ ăn Tết ra khỏan đăi . Chị vui vẻ , ân cần tiếp đăi với những món ăn thật đặc biệt
, thật ngon do chính chị làm . Chúng tôi cũng có chụp chung với cả gia đ́nh anh Minh
một tấm h́nh mà nhà tôi nói là để được “hưởng ké cái phúc lộc
“của bà ngoại . Người viết cũng c̣n nhớ ,
hôm ấy ng̣ai trời mưa rất to , gió rét lạnh , nhưng trong nhà th́ lại rất
ấm áp , và người viết đă trao tặng anh Trần công Minh cái huy chương Chiến
Dịch Bội Tinh của Quân Đội Hoa Kỳ đă tham chiến tại Việt Nam . Cái
huy chương cuống đó là nguyên h́nh lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của Việt Nam Cộng Ḥa chúng ta và anh Minh đă rất
vui thích nhận lấy . Lúc chúng tôi phải chia tay ra về , Minh đưa ra đến cửa
, và v́ trời mưa gió lớn nên anh không thể đi xa hơn ra đến chỗ đậu
xe , nhưng chúng tôi đều biết là anh muốn đi xa nữa lắm …v́ trên khóe mắt
anh đă có ánh long lanh giọt lệ .
Tôi muốn được tạm ngưng tạp ghi chuyện t́nh Đồng Tiến
lần này ở đây . Ở ngay cái ư nghĩ long lanh nhất đến một người
bạn Đồng Tiến đă vĩnh viễn rời xa chúng ta . Ở ngay cái cảm giác
thấm thía trong lời tâm t́nh Đồng Tiến bảo bọc che chở cho nhau của một
Tống văn Khánh . Ở ngay cái ân t́nh nghĩa nặng của nàng dâu Đồng Tiến Trần
văn Mừng . Bởi v́ , những thứ ấy là thực và những ǵ là thực sẽ
không bao giờ thay đổi.
Trần Nam Định
Garden Grove tháng tư không một .
(1)
Nguyên
văn của anh Tống văn Khánh
trong tâm thư đăng trong TSDT số 25.